[Vkook] XUYÊN VỀ BỊ ÉP LÀM HOÀNG HẬU. / Chương 8:khóa huấn luyện địa ngục(2)
[Vkook] XUYÊN VỀ BỊ ÉP LÀM HOÀNG HẬU.
  • Tất cả ăn xong hai huynh đệ lão tam lão tứ xin phép sư phụ Min dẫn cậu đi tham quan làng cùng chào hỏi mọi người. Lão Min cũng đồng ý bảo dù gì đã lâu cậu ở trên chùa ra ngoài nhiều cho mở rộng tầm mắt. Cậu vui mừng lắm. Hai huynh đệ họ dẫn cậu đi rất nhiều nơi và gặp gỡ rất nhiều người, có rất nhiều cô gái nghe bảo có một anh chàng siêu cấp đẹp trai nên cũng ra ngắm rồi ghen tị với nhan sắc đó. Nhiều chị em còn hỏi mà muốn gả cho cậu nhưng lão tam và lão tứ đi sau lưng cậu hết nhìn rồi cảnh cáo khiến họ sợ chết khiếp. Dẫn đi tới vô số cảnh đẹp cậu được đưa vào khu chợ sầm uất nhất nơi đây. Có rất nhiều món ăn ngon và độc lạ, lão tam lão tứ liên tục mua nhiều thứ cho cậu ăn. Đi chơi cả buổi cuối cùng mới trở lại phủ. Nghỉ ngơi tầm 1 canh chiều thì liền bị lão Min gọi dậy với khóa huấn luyện tiếp theo. Tuy không cam tâm nhưng đã qua thế giới mới không mau chóng thích nghi thì cậu sẽ sớm chết thôi.
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Được rồi phía trước của các ngươi là tượng gỗ. Đây hãy tập theo các động tác cơ bản của ta đến khi thuần thục đi".
  • Sư phụ Min múa vài đường trên tượng gỗ kook nhìn mãi cũng là không thấy chuyển động luôn huống chi là tập. Ông ta có thật là muốn truyền nghề không vậy.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Này khoan sư phụ làm từ từ thôi. Ta chưa kịp nhìn tỏ nửa là. "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ta quên mất có một chiếc bù nhìn như ngươi. Thôi được rồi nhìn kĩ đây ta sẽ làm lại rồi các ngươi cùng tập luyện tới khi trời đỗ tối ta sẽ cho các ngươi nghỉ. "
  • Nói rồi ông múa thật chậm lại các chiêu thức xong cứ thế lại căn chòi mái ngói gần đó vừa thưởng trà và theo dõi họ tập luyện. Cả ba liền nhanh chóng tập luyện với tượng gỗ, hai anh em kia rất nhanh đã nhớ chiêu thức mà tập một hồi đã tăng nhanh tiến độ chỉ có cậu quằng mãi vẫn không biết làm sao.
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Này Jungkook ngươi cứ mãi như vậy thì tới sáng mai cũng chưa thuộc đâu. Lão tam ngươi sang chỉ lại cho cậu ta đi. "
  • Lão tam
    Lão tam
    "Vâng thưa sư phụ".
  • Nói rồi lão lắc đầu, tay chấp lên chán không muốn nhìn thêm giây phút nào nửa là. Để mà nói đây là đệ tử dỏm nhất mà ông từng nhận. Không có tố chất hay sức khỏe gì sất, nhìn cũng cao ráo đấy nhưng kiểu này chỉ thi vào quan văn mà thôi. Có điều nghĩ đi nghĩ lại nếu cho cậu ta làm quan văn có mà tham ô thì có còn chưa biết thực lực cái đầu ra sao nhưng nói năng thô lỗ vẫn là không thể làm chức đó. Nghĩ nát óc lão cũng không biết liệu tương lại cậu ta sẽ là nhân vật gì ngay đến sư thầy trong chùa vẫn là không cho cậu ta theo nghiệp tu đạo chứ. Lão bị lừa chắc rồi, không lẽ là dùng nhan sắc đó cưới con quan hay tướng nào đó. Không không không cậu ta chỉ đẹp thì sao mà được môn đăng hộ dối chứ.
  • Sau khi được lão tam ra tay giúp đỡ cuối cũng Kook cũng rõ các đường đánh càng học càng hăng. Tuy là vậy nhưng mệt nha, ban sáng còn tăng nước vai còn ê ẩm giờ luyện cả buổi còn chưa được nghĩ nửa. Rốt cuộc là tập tới bao giờ a, còn cái cơ thể này cũng trâu bò đấy chứ nảy giờ tập vậy cũng không ngất đi. Cậu nhiều lúc đang tập lại trộm vào nhìn lão già kia ngồi trong mát vừa ngồi uống trà ăn bánh còn thư thả đọc sách. Đúng là phân biệt giai cấp mà.
  • Đang lúc tập tành hăng say cậu ngoa đông ngó tây thấy lão già đã ngủ say rồi, cậu quay qua lão tam lão tứ mà nói nhỏ.
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Này hay là chúng ta nghỉ chút đi. Sư phụ ngủ rồi chắc ông ấy không biết đâu nha. "
  • Lão tứ
    Lão tứ
    "Không được đâu sư phụ rất nhạy bén đệ cố gắng đi trời sắp tối rồi. Lở sư phụ biết được lại phải tập thêm thì khổ. "
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Nhưng mà ta đây mệt quá".
  • Nói rồi Kook dừng lại động tác mà ngồi bệch xuống. Ai ngờ vừa nằm lăn ra đất ngó lên là đã thấy gương mặt quen thuộc nhìn xuống cậu rồi. Cậu giật mình đứng dậy tập tiếp mà không nói thêm lời nào. Lão tam và lão tứ cười không ra hơi luôn.
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Ta nói nha đã không giỏi rồi còn lười biếng, phạt ngươi tập thêm một canh giờ."
  • Jung Kook
    Jung Kook
    "Hả... Làm sao mà... "
  • Sư phụ
    Sư phụ
    "Nói thêm một câu tập thêm một canh giờ".
  • Nghe vậy Kook uất ức không chịu được nên cậu không tranh cãi nửa mà chăm chỉ tập luyện. Mãi khi trời đã tối cậu còn trật vật thêm cả tiếng. Rất lâu sau lão tứ ra gọi sư phụ cho vô cậu mới thở ra một hơi thật đã. Sự tình như thế cứ diễn ra ròng rã trong một tháng. Các bài tập chỉ có liên tục tăng chứ không có giảm. Ngày ngày cậu phải dậy lúc sớm canh năm ấy xong gánh nước chạy bộ lên núi để rèn luyện thể lực. Xong trưa lại tập các bài tập võ, ngoài các chiêu thức chân tay cơ bản thì dạo này tâng tiến hơn đó là vận dụng vào thực chiến cả ba sẽ bốc thăm và sẽ tập luyện với một người.
  • Cả ba đều phấn khởi chỉ mong đối thủ không phải sư phụ thôi. Bởi vì ngài ấy mà là đối thủ xác định hôm đó bầm dập. Đã thế nói mới thấy kook là người bốc trúng sư phụ nhiều nhất đó. Ta nói xuôi quá trời, có điều cũng nhờ vậy mà cậu đã tiến bộ không ít, cậu cũng không phải lười mà cũng học rất nhanh tuy các chiêu thức không quá nhiều lực nhưng cơ bản là vẫn dùng để phòng thân được.
  • Sau khi đã điểm qua tất cả các bài về chân tay linh hoạt. Nhìn chung Kook đã thuộc không ít, thời gian là có hạn nên lão Min liền chuyển qua tập luyện kiếm cùng sử dụng các loại vũ khí cơ bản luôn. Nào là côn, đao, kiếm, phi tiêu, cung và dao găm. Ban đầu khi sử dụng cả ba ngơ ngơ ông đành cho họ tập với kiếm gỗ trước để làm quen sau mới cho họ dùng kiếm thật cùng áp dụng các chiêu thức mới vào.
  • Hồi trước kook luôn ê ẩm cả người và luôn sợ hãi các bài tập tiếp theo. Nhưng sau khi được sự tận tình cậu đã quen và chuyên chú hơn. Cậu đã quen với việc dậy sớm cùng các bài tập mới có hôm chưa hiểu gì cậu sẽ đi hỏi lão tam hay lão tứ học hỏi thêm. Nhiều khi được nghỉ cậu cũng là lôi ra các chiêu thức để luyện lại, sư phụ thấy cậu chịu khó nên cũng hết sức dạy bảo.
  • À gần đây đã an tâm với cả ba nên lão Min đã trở lại với sổ sách quản lí làng. Mà nói làng cũng hơi cổ hủ giờ tại đây đã phát triển lên thành một vùng thôn trấn rồi. Cho nên số công việc cũng quy tắc và đường làm ăn khá nhiều. Đã đi 10 năm nên là cái gì cũng quên hết cả ra. Ông trở lại tuy không công khai vẫn là Kim Yoonra là quan như cũ ông chỉ là quản lí bí mật mà thôi, tuy đã từ chối nhưng làng này đều yêu cầu ông tiếp quản vẫn là hết cách đi nên ông đành đồng ý.
  • Sau khóa huấn luyện dài cuối cùng ngày cậu nhập binh cũng tới. Vì trước khi xuyên qua đây không phải nói là được sư thầy cứu nên cậu không có thân phận hay thân nhân gì vì thế lão Min đã nhận cậu làm con cùng chuẩn bị giấy tờ cho cậu. Lần này cậu cũng đã chuẩn bị cả rồi tinh thần lẫn thể chất nha vàng ơi ta tới bên các ngươi đây. Bởi vì là con đường mới nên chỉ có mình cậu đăng kí thôi, ông nói với kinh nghiệm hiện tại cậu có thể sẵn sàng sống sót khỏi chiến trường rồi. Sau khi rời khỏi đây cậu phải tự cố gắng phấn đấu cần gì thì gửi thư về nhất định ông sẽ giúp đỡ.
  • Cậu cảm động lắm mà cảm ơn tấy cả mọi người cùng lão tam, lão tứ. Nghe bảo hai anh em họ quyết định nhập cung đó anh em họ kêu sẽ sớm gặp cậu. Bởi họ luôn có thể vào cung mà không cần khổ ải như cậu trước đó họ có công rồi muốn là đi. Họ bảo chỉ cần cậu bình an trở về sẽ tìm tới và nâng đỡ cậu. Thôi thì trước có anh em vậy cha nuôi vậy cũng có động lực đi. Nói mới nhớ tuy là học được thành thạo đủ rồi nhưng duy cái khinh công vẫn là không thể tiếp thu được cái sư phụ nói thôi thì dùng kĩ năng siêu việt chạy nhanh hơn ngươi của cậu cũng được ông ta khịa cậu hay gì lão tử ghim.
  • Hết chương 8.
14
Chương 8:khóa huấn luyện địa ngục(2)